Người ta thường nói “Hôn nhân sẽ giết chết
tình yêu”. Lão không tin điều này lắm, nhưng có lẽ cũng đúng vì thấy có không
nhiều lắm những đôi nam nữ được hạnh phúc sau khi kết hôn nhân danh tình yêu.
Tình yêu thường mù quáng vì nó là biểu hiện của bản năng tự nhiên, nên có người
cho rằng kết quả của tình yêu, là hôn nhân, thường trải qua trong lắm nỗi muộn
phiền, có khi là cay đắng, nghe cũng không phải là vô lý lắm.
Nếu
nàng không thích hiểu về ta hoặc ngược lại ta cũng thiếu hiểu biết về nàng, hoặc
chỉ để thỏa mãn nhu cầu háo danh, háo lợi, háo sắc hay chạy theo cảm tính. Thường
những cuộc hôn nhân kiểu này có thể sẽ không được êm thắm, vì ta và nàng đều
không được hài lòng, từ đó dẫn đến vô trách nhiệm trong cuộc sống gia đình.
Hạnh phúc là thứ mà người ta cố sức tìm
kiếm trong đời, nhưng ta lại thường thấy gia đình lẽ ra là nơi tạo ra hạnh phúc
thì đôi khi lại là chỗ hơn thua, trách cứ, có khi là vực thẳm buồn đau. Vì sao,
nguyên do nào mà đời sống vợ chồng của hai kẻ một thời sẵn lòng hái sao tặng
nhau, tặng cả núi đồi, cùng chung hơi thở... lại trở nên lắm nỗi u hoài?
Điều quan trọng đối với cả hai trước khi
kết hôn là nên xem xét phẩm hạnh của người bạn đời tương lai cũng như của cha mẹ
người đó, đồng thời tìm hiểu tư tưởng, nhân sinh quan và cuộc sống của họ. Phẩm
hạnh tốt không phải là kiểu cách hay lịch sự bề ngoài, biết cách quan tâm hay
chiều chuộng người khác, mà là bản chất tiềm tàng bên trong được biểu hiện qua
từng hành vi, cử chỉ, việc làm, lời nói..vv...
Trong tự nhiên thì muôn loài đều cùng tiến
hóa theo lối sống và bản năng của mình, đều thay đổi hình tướng, tính cách theo
điều kiện và môi trường sống..vv... hay nói cách khác bản chất bên trong sẽ được
phản chiếu ra hình tướng bên ngoài, đó cũng chính là cơ sở của môn Tướng số học.
Hình
tướng của một con người thì được tạo nên bởi di truyền từ bố mẹ, lối sống và
nhân cách của người đó, bởi vậy nhìn một người chúng ta có thể biết bố mẹ người
ấy thế nào, biết người ấy được nuôi dưỡng có đúng cách hay không và cũng biết
được bản chất là tốt hay xấu của họ.
Bước đầu gặp gỡ, chúng ta có thể dựa vào
nhân tướng học để nhận xét người đối diện. Trước hết và dễ nhất là xem tai. Đôi
tai không những là thước đo sức khỏe hiện tại, mà còn cho thấy số phận và đường
hướng cuộc đời. Một đôi tai đúng tiêu chuẩn là người đã có quãng thời gian dài
trong quá khứ sống hợp với các quy luật của tự nhiên, vì thế cuộc đời của họ
cũng trở nên tốt hơn và ít gặp phải những biến cố. Người có trái tai quá nhỏ hoặc
không có, có khi tai lại vểnh ra, hoặc nhọn ở đầu trên, thường chịu cảnh khổ cực về thể xác lẫn tinh thần. Nhân tướng
học Phương Đông gọi đây là “tai của người nghèo”, có tính chất hạ đẳng về cả đời
sống lẫn tâm hồn.
Một
đôi tai nhỏ và dịch lên trên, theo quy luật tiến hóa của tự nhiên (lão đã giải
thích trong khóa học) thì đây là hệ quả của việc trong quá khứ sử dụng quá nhiều
thịt cá và sữa nhân tạo, biểu hiện của mẫu người nhỏ nhen, ích kỷ, không biết
quan tâm đến người khác. Từ ngàn xưa, tầm quan trọng của đôi tai đã được nhìn
nhận khắp thế giới. Nhìn các tượng Phật hoặc hình ảnh các bậc thánh hiền, đủ biết
cổ nhân rất tôn sùng những ai có đôi tai đẹp”.
Ngoài đôi tai, chúng ta cũng có thể nhận
biết người khác qua hình tướng khuôn mặt, sắc thái bàn tay và đường chỉ tay
(lão sẽ viết chi tiết ở một bài viết khác).
Tình
yêu? Hạnh phúc? Trong tai họa thì người ta vẫn luôn chọn thứ trẻ trung hơn và dễ nhìn
hơn. Dù sao thì tính tình và tư tưởng mỗi người một khác, do đó có thể
chấp nhận tất cả miễn là người ta không
thuộc kiểu người quá hung bạo, ty tiện hoặc thô lỗ.
(Tai
phản ánh sức khỏe, số phận và đường hướng cuộc đời)
“Mọi người sinh ra đều được hạnh phúc; nếu
không đó là lỗi tại họ”. Hành vi, tính cách được điểu khiển bởi não bộ, mà não
bộ thì được nuôi bởi khí huyết, và khí huyết được hình thành từ những thực phẩm
mà con người chúng ta ăn vào hằng ngày. Vì vậy, có thể nói rằng hôn nhân cũng
chẳng phải đã an bài với những ai rút phải lá thăm không may mắn, bởi con người
cũng có thể đổi thay nhờ thực phẩm, tư tưởng..vv...
Một người nếu thường ăn thức ăn với nhiều
gia vị quá mức, sẽ không kiểm soát được lời nói, họ thường bột phát, có khi
chua cay, dễ làm chạnh lòng người khác. Một người thường ăn những thức ăn nhiều
âm tính, lời nói sẽ nóng nảy, tính nết bất cần, dễ gây tổn thương cho những người
thân xung quanh mình..vv... Ngược lại nếu hiểu biết các quy luật của tự nhiên,
biết sử dụng thức ăn đúng đắn, con người cũng sẽ trở nên ôn hòa, giàu tình
thương, bao dung và độ lượng. “Ai cũng làm ta vui. Người khiến ta vui vì ta thấy
họ, còn có người khiến ta vui vì ta không phải thấy họ là thế.
Người nào lúc nhỏ ăn quá nhiều thức ăn
ngọt (có đường) lớn lên sẽ dễ bị liệt dương, lãnh cảm, còn nếu ăn quá nhiều thịt
sẽ dễ trở nên tàn nhẫn và thô bạo trong quan hệ ái ân. Đáng buồn nhất là người
ăn uống hỗn loạn vừa quá âm, vừa quá dương (đường, thịt, sữa, cà phê, rượu, nhất
là những thực phẩm tinh chế và xử lý hóa học) sẽ thường suốt đời không được hưởng
lạc thú đích thực của hạnh phúc, tình yêu.
Đức tính quan trọng nhất của nam giới là
lòng dũng cảm (đừng nhầm với tính nóng nảy, côn đồ, hung hãn do ăn uống vô độ).
Thêm vào đó là tính cách chính chắn, khả năng thích ứng với mọi hoàn cảnh, có
trách nhiệm, đúng đắn, đáng tin và cao thượng. Người đàn ông có những đức tính
này thường dậy sớm với đầu óc tỉnh táo, khỏe khoắn. Người như vậy thường không
hảo ngọt, cũng không nhậu nhẹt sa đà.
Đức
tính quan trọng nhất của phụ nữ là biết dịu dàng, khiêm tốn, kiên nhẫn, thanh lịch,
tin yêu, tóm lại là đầy nữ tính (người hiểu được nguyên lý cân bằng trong lối sống,
âm dương trong ăn uống thường dễ đạt được điều này).
Có một nhà thơ nói: “Đừng bao giờ đánh đàn bà. Dù bằng hoa thắm nõn nà mềm tươi”. Nhưng
mà khổ quá, kiểu phụ nữ đáng được nâng niu như thế ngày nay có lẽ cũng hiếm! Bởi
vậy, có kẻ lại nói: “Phải đánh đàn bà, kể cả nện bằng đá nếu cần”. Thật ra, nếu
gặp những người phụ nữ có tính nết đáng đánh thì chúng ta cũng đừng nên đến gần,
vì có đánh thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Khổng Tử xưa kia thuyết giáo khắp
thiên hạ, Quân thần đều nghe. Nhưng rồi, ông đã phải ngửa mặt lên trời mà than
rằng: “Đàn bà và hạng tiểu nhân, là hai loại người không thể nói chuyện được”.
Hẳn lúc đương thời ông đã gặp phải một người phụ nữ ghê gớm đến mức nào để ông
phải thốt lên những lời đắng cay và chua chát như thế.
Chúng
ta cũng không có ý nói người phụ nữ phải ngoan ngoãn, phục tùng, mà chỉ mong họ
đừng nên “bướng” quá thôi, bạn nhỉ.
“Theo
đúng tự nhiên, đàn ông hướng dẫn đàn bà bằng tinh thần và lý trí, còn đàn bà điều
khiển đàn ông bằng sinh lý và tình cảm, đặc biệt là qua nghệ thuật nấu ăn bồi bổ
sức khỏe và quân bình tâm trí bạn đời. Đàn ông phải cố yêu tới cùng, trong khi
đàn bà phải làm cho mình được yêu thương chân thật, và người đàn bà nên phát
triển những khả năng này trong sự dịu dàng, đằm thắm.
Làm
cho người ta yêu, nghe qua thì tưởng là dễ, nhưng thật ra cũng khó. Có nhiều phụ
nữ, nhất là lớp người trẻ, “hiện đại”, cứ yên chí rằng đàn ông yêu thương đàn
bà là lẽ đương nhiên, và họ là đàn bà nên họ có quyền được yêu. Họ thậm chí chẳng
cần biết mình có đáng yêu hay không, hay ít ra có cố gắng làm cho người ta yêu
được hay chưa?. Có điều gì đó chưa ổn lắm ở đây thì phải. Vì quyền được yêu thường
chỉ có với một điều kiện: mình phải tỏ ra là người đáng yêu, đáng mến chứ. Tình
yêu chân thật chỉ đến với ai cố gắng làm cho người ta yêu. Muốn sống hạnh phúc,
người phụ nữ phải cố gắng làm cho mình trở nên đáng yêu, và người đàn ông phải
hết lòng yêu thương trìu mến.
Bạn có nghĩ một gia đình tươi vui, ấm
cúng sẽ là nơi nghỉ ngơi, bồi sức dưỡng tâm, và đó là gốc rễ của sự sống, là cội
nguồn sinh lực, là căn bản của cuộc đời?! Nếu gia đình u buồn, lạnh lẽo, thì cuộc
đời chúng ta đã trở nên khốn khổ; người đàn ông sẽ bỏ nhà tìm đến những nơi vui
chơi thỏa thích, được ân cần chiều chuộng, hoặc lê lết lần theo những khoái lạc
xác thân như thú tách bầy mê mải kiếm ăn trong chốn đồng hoang, để rồi cứ mãi sa
chân, lạc lối về. Người đàn bà có khi sẽ bỏ mặc con cái, chẳng còn yêu thương, chán
chường mọi thứ, và thế là những cơn sóng bất hạnh, tai ương cứ theo nhau đổ xuống.
“Để làm cho gia đình trở nên đúng nghĩa
tổ ấm, có nhiều điều kiện, mà trước hết và quan trọng nhất đó là sức khỏe của
các thành viên trong gia đình. Ông Emerson, nhà triết học người Mỹ nói: “Sức khỏe
là điều kiện đầu tiên của hạnh phúc”; một triết gia Hy Lạp cũng nói: “Sức khỏe
tạo ra sự hoan hỉ, niềm vui, và niềm vui tạo ra hạnh phúc”. Không có sức khỏe thì
chẳng ai làm được việc gì, dù có tiền bạc, kiến thức, con ngoan, vợ đẹp, chồng
tài.
Một gia đình khỏe mạnh, đó là một gia
đình vui tươi, hạnh phúc, một khu vườn hoa chen đua nở và tràn đầy hương sắc.
Ngược lại, gia đình bệnh hoạn chẳng khác gì một mái nhà mồ vật vờ những bóng ma
sầu thảm. Thật vậy, cuộc đời có giá trị gì khi người ta bệnh hoạn, và sống có
ích gì khi đời không thể vui, không thể chơi, chẳng còn sinh khí và hy vọng! Bởi
không ai có thể thực hiện được việc gì, dù làm lụng hay chơi bời nếu không có sức
khỏe. Vậy trước hết phải làm sao xây dựng gia đình thành một mạch nguồn sức khỏe,
một nơi bồi dưỡng tâm hồn. Để rồi hằng ngày, sau những giờ lao động vất vả,
chúng ta trở về chốn yên bình, mọi nhọc nhằn đều tan biến trong cảnh ấm êm với
những ánh mắt sáng trong, nụ cười tươi tắn, giọng nói rộn ràng. Sinh lực được
phục hồi, tâm hồn trở nên thư thái”.
(Thiền)
Điều kiện đầu tiên để có một “tổ ấm”, đó
là sức khỏe thể chất lẫn tinh thần. Muốn thực hiện được điều này cũng cần phải hiểu
biết và có phương pháp. ‘Đừng để tình yêu, hạnh phúc đến rồi đi, nhưng con cái,
nợ nần và bệnh tật ở lại’.
Trong
chốn tu hành thì điều quan trọng nhất không phải Tăng, cũng chẳng phải Pháp. Mà
là người đầu bếp, bởi những gì họ ăn vào sẽ quyết định công lao tu hành của họ
(‘Một khi đã đi tu mà không ăn kiêng thì quả là xã hội có vấn đề’. Lão sẽ nói kỹ
về điều này trong loạt bài “Hiểu đúng về Đạo Phật” ).
Trong gia đình đó chính là phụ nữ, người
vợ, người mẹ. Nếu đủ hiểu biết họ sẽ có khả năng tạo niềm vui và hạnh phúc cho
cuộc sống thông qua thức ăn, nước uống hằng ngày, tạo ánh sáng cho hy vọng và
làm cho cuộc đời trở nên đáng yêu hơn. Một người nội trợ giỏi giang là người hiểu
được thức ăn, nước uống từng loại tốt xấu thế nào, dựa trên sự hiểu biết đúng đắn
về nguồn gốc tự nhiên và quy luật của tạo hóa. Khi hiểu được những điều này tâm
hồn họ cũng sẽ trở nên trong sáng, vị tha hơn, và làm cho gia đình của mình được
yên vui, lành mạnh.
Theo nguyên lý chuyển hóa thì thức ăn sẽ
tạo nên khí huyết, khí huyết sẽ làm thân thay đổi và thân sẽ tác động được Tâm.
Nhưng sự chuyển hóa cần có thời gian, vì thế để thay đổi được bản chất, tâm
tính của một người có khi cần đến nhiều năm, hay nhiều hơn, phải có lòng kiên
nhẫn và tình thương bi mẫn.
Một
cách khác, khi ta tác động được lên Tâm, thì tâm sẽ làm thân thay đổi, đó chính
là Thiền. Thiền giúp chúng ta ngộ ra nhiều điều, từ đó chuyển hóa được tâm trí,
tâm thức, khi đó thân thể dưới sự tác động của Tâm cũng sẽ thay đổi một cách
nhanh chóng.
Sẽ
thật ưu việt khi chúng ta biết được một phương pháp Thiền định phù hợp, kết hợp
với dưỡng sinh, ăn uống, các quy luật của tự nhiên. Đó sẽ là lối tắt, là con đường
ngắn nhất, giúp ta chữa khỏi bệnh tật, chuyển hóa khổ đau, thay đổi thân tâm. Từ
đó đổi thay cuộc đời, số phận, bản thân và gia đình của mình sẽ trở nên bình
yên, hạnh phúc và nhiều may mắn.
Niềm
vui chỉ đến với những ai hiểu được cuộc đời, và hạnh phúc chỉ dành cho những
người có nhiều cố gắng.” (Ohsawa)
Cảm ơn vì bạn đã đọc.