Một chàng khờ không dễ nhìn ra sự thật của
thế gian nên đi tìm Thiền sư thỉnh giáo:
“Thưa
Thiền sư, hãy nói con biết làm sao mới nhìn thấy sự thật của thế gian? Con vất
vả bôn ba trên đường đời, sau cùng mới phát hiện con chỉ đi trong hiện tượng
bên ngoài.
Khi
con mê đắm với những lời lẽ ngọt ngào của cô ấy, quyết định cưới cô ấy làm vợ
thì lại phát hiện cô ấy đang dùng lời lẽ tương tự hẹn hò với người khác.
Khi
con tặng tất cả những gì con có cho một người qua đường quần áo lam lũ, buồn bã
thì phát hiện anh ta chẳng hề muốn gì ở con.
Khi
con xem người cười với con là bạn, người mắng con là kẻ thù thì lại phát hiện
người đẩy con xuống vực chính là người đã cười với con.
Tại
sao người yêu con lại không nói yêu con? Người thì ở bên con nhưng lòng dạ lại ở
nơi nào khác? Sao kẻ yếu đuối bình thường luôn làm ra tuồng dũng cảm? Người nhờ
vả con một chuyện rất nhỏ tại sao cứ phải tặng con một số tiền rất lớn... Những
hiện tượng này quả thật khiến con rối trí. Xin Thiền sư cho con biết con phải
phán đoán như thế nào đây?
Thiền sư nói: “Chàng trai trẻ, đôi khi
những gì mắt ta nhìn thấy chưa chắc là sự thật, những gì nghe thấy bên tai là
những âm thanh quấy nhiễu tâm trí. Vì vậy, kẻ rời xa con có lẽ là người thật
lòng yêu con; người tặng con nhiều tiền có thể là người muốn lợi dụng con.
Khi
một người tặng con hoa tươi, một người không tặng gì cả, đừng vội đoán định ai
là người thân với con, ai là kẻ không thân.
Khi
con trông thấy một người máu me đầm đìa nằm trên đất, một người đứng bên cạnh
im lìm, đừng tùy tiện đoán định ai là người chết, ai là người sống.
Khi
con nhìn thấy một người tóc đen và một người tóc bạc phơ đứng cùng nhau, đừng
tùy tiện kết luận trong hai người ai già, ai trẻ.
Khi
một người ăn nói lưu loát, giọng sang sảng; một người nói năng nhỏ nhẹ, giọng
run rẩy, đừng đoán định mù quáng ai là kẻ yếu đuối, ai là người dũng cảm.
Khi
con nhìn thấy một người khóc, một người cười lớn, đừng đoán ngay ai vui ai buồn.
Khi
con đứng trên mặt hồ đóng băng, hoa tuyết lơ lửng vây quanh, đừng cho rằng ngày
mai trời vẫn thế; hạnh phúc hôm nay có thể biến thành đau khổ ngày mai; những
cái trong chốc lát có lẽ chính là cái vĩnh hằng...”
Chàng
khờ nghe xong lời dạy của Thiền sư, lòng rộng mở thông suốt, vui vẻ nói: “Con
hiểu rồi!”.
1 nhận xét:
Chỉ còn cách thực hành nhiều hơn nữa .Đọc và hiểu đa số rồi nhưng rồi phải đôi lúc ngậm ngùi vì không dễ dàng để biến nó là của mình, thực hành đúng. Nên đành chấp nhận sai sót và dần dần.
Cảm ơn Thầy!
Đăng nhận xét